Video Người Mẹ Ung Thư Sinh Con / Top 10 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Sept.edu.vn

Video ‘Người Mẹ Ung Thư Sinh Con’ Được Tái Hiện Lại

Xem phóng sự được phát trên kênh truyền hình ANTV, nhiều khán giả nghĩ người phụ nữ và đứa bé trong khung hình chính là sản phụ Trần Thị Nga bị ung thư giai đoạn cuối và con của chị. Tuy nhiên từ tháng 9/2014, trong chùm ảnh hậu kỳ của phóng sự này, đạo diễn Binh Nguyên đã nêu rõ “đây chỉ là phim tái hiện’.

“Với sự giúp đỡ tận tình của các bác sĩ Bệnh viện Quân đội 175, chúng tôi đã tái hiện thành công ngoài mong đợi bản demo thứ hai “Con phải sống” của loạt phim tài liệu “Khoảng khắc sinh tử”, ông Binh Nguyên chia sẻ trên Facebook.

Cũng theo vị đạo diễn này, chỉ là tái hiện lại câu chuyện đã xảy ra hai năm trước, nhưng gần như các bác sĩ quân đội tham gia đều muốn rơi nước mắt bởi họ nói “thật đến từng centimet”. Hy vọng serie phim này sẽ thành công, được nhiều người đón nhận . Cùng với những dòng chia sẻ, đạo diễn cũng công khai với bạn bè trên Facebook cá nhân hình ảnh của đoàn làm phim và các bác sĩ tham gia tái hiện lại ca mổ đặc biệt.

Đạo diễn Binh Nguyên nói: “Sáng nay nhiều báo, đài, nhiều người gọi điện thoại hỏi, để xin share lại bản chính. Dù ending trong phim không chạy tên êkip sản xuất, nhưng nhiều người đoán ra phim của mình. Thông thường phim được nhiều người quan tâm phải vui, mà sao rất mệt mỏi và buồn kinh khủng, không nói nên lời”.

Trong thể loại phim tài liệu, việc tái hiện lại câu chuyện có thật là rất bình thường với truyền hình thế giới, ví dụ như series phim tài liệu rất nổi tiếng “Seconds from Disaster” (Vài giây trước thảm họa) của kênh National Geographic, họ tái hiện cả tình huống nghiệt ngã trước cái chết trong khoang khi máy bay rơi… không lẽ phải bắt buộc người quay phim phải có mặt trong khoang khi máy bay rơi chăng? Nếu nói anh em chúng tôi tái hiện chưa đạt, làm phim chưa tốt thì rất chân thành cám ơn sự góp ý này”.

Trò chuyện với bạn bè, diễn viên vào vai người mẹ bị ung thư cũng cho biết bộ phim này dựa vào câu chuyện có thật và được dựng lại, cô chỉ là một nhân vật. Dù vậy, cô cảm thấy không vui lắm khi “phim chưa phát sóng đã bị phát tán tùm lum”.

Sáng 10/3, các bác sĩ ban giám đốc Bệnh viện quân y 175 (Gò Vấp, TP HCM) khẳng định đây là câu chuyện có thật và việc tái hiện hoàn toàn căn cứ vào lời kể của các bác sĩ tham gia chăm sóc cho bệnh nhân cũng như trực tiếp tham gia ca mổ. “Phim được bệnh viện phối hợp chặt chẽ với công ty dựng phim thực hiện”, một bác sĩ nói.

Còn về phía gia đình bệnh nhân, chiều nay, anh Quyết chồng của sản phụ Trần Thị Nga, người bị ung thư trong câu chuyện cho biết, anh biết ơn các bác sĩ đã giúp đỡ tận tình cho vợ mình và cứu sống con mình. Tuy nhiên anh không muốn nhắc lại chuyện cũ. “Giờ con tôi khỏe mạnh, gia đình đã tạm nguôi ngoai những chuyện đã qua nên tôi không muốn nhắc đến nữa”, người chồng nói.

Dài 15 phút, đoạn phim nói về chị Trần Thị Nga đang mang thai con đầu lòng nhờ thụ tinh nhân tạo thì phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối. Với nỗ lực của các bác sĩ, chị Nga đã sống đến tháng thứ bảy của thai kỳ thì bệnh tình trở nên nguy kịch. Các bác sĩ quyết định thực hiện ca mổ cứu thai nhi. Việc phẫu thuật thành công nhưng chị Nga sau đó chỉ còn được sống bên con vài ngày.

Thiên Chương

Những Tháng Cuối Của ‘Người Mẹ Ung Thư Sinh Con’

Video “Nghẹn ngào khoảnh khắc mẹ từ biệt con trước khi qua đời” tái hiện câu chuyện có thật 3 năm trước, đã được lan truyền đầu tháng 3, gây xúc động mạnh. Đó là câu chuyện cảm động về khoảnh khắc sinh tử của một bà mẹ bị ung thư giai đoạn cuối đang hôn mê và các bác sĩ phải làm mọi cách để cứu sống em bé.

Ngày 28/5/2012, Bệnh viện 175 và Bệnh viện Từ Dũ đã mổ bắt con cho chị Nga (32 tuổi, quận Gò Vấp). Ca mổ thành công nhưng đứa trẻ ngay sau đó được chuyển qua Bệnh viện Từ Dũ hồi sức, còn người mẹ cũng được chuyển vào phòng hồi sức Bệnh viện 175. Đứa trẻ ra đời khi chỉ mới 32 tuần tuổi, cân nặng 1,65 kg và người mẹ đang bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nằm thở bằng sự giúp đỡ của máy và tiên lượng rất nặng.

Cũng như bao đôi nam nữ yêu nhau, chị Nga và chồng đến với nhau năm 2008. Chồng làm thợ sắt, còn vợ thì giúp người chị bà con trông nom xưởng may, hai vợ chồng ở nhờ nhà họ hàng ở quận Gò Vấp, TP HCM. Đôi vợ chồng trẻ ước mơ có một đứa con bi bô cho vui nhà, vui cửa, thế nhưng sau một năm vẫn chưa có gì.

Hai vợ chồng đã đến khám tại bệnh viện Từ Dũ, kết quả chồng tinh trùng yếu, còn vợ bị đa nang buồng trứng, rơi vào tình trạng hiếm muộn. “Hễ ai chỉ đi đâu là đi đó. Lên Lâm Đồng, xuống Vũng Tàu tìm thầy thuốc nam, thuốc bắc nhưng vẫn không có kết quả gì. Nhưng hai vợ chồng vẫn quyết tâm đi điều trị. Tuần nào cũng đi khám lấy thuốc”, người chồng buồn bã kể.

“Khi bệnh đa nang của vợ đã hết, vợ chồng tôi để tự nhiên nhưng đến tháng 9 vẫn không có gì. Vợ chồng tôi quyết định nhờ đến phương pháp thụ tinh nhân tạo. Chúng tôi đến Bệnh viện An Sinh để làm thủ thuật đưa tinh trùng vào trứng, kết quả thụ thai ngay lần đầu tiên”, anh Quyết kể lại.

Anh nói rằng vợ mình rất khỏe, thỉnh thoảng có ho khan như bao bà bầu khác, vợ anh cứ nghĩ ho là do con hành. Đi khám thì bác sĩ nói viêm họng cấp và cho thuốc về uống nhưng chị thì không dám uống vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Khi thai nhi đến tháng thứ 5, chị ho ra máu, anh đưa vợ đến Bệnh viện An Sinh chụp phim và cũng không thấy gì. Rồi chị Nga sang Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch khám, bác sĩ kết luận nặng và chỉ định nhập viện nhưng chị không dám ở lại.

Lúc này, gia đình nội – ngoại đã họp bàn và xác định chị đã hết cách cứu. Họ hàng khuyên anh, nếu thương vợ thì phải cố gắng giữ cho vợ cái gì đó làm kỷ niệm, đó là đứa con và anh đã đi đến quyết định không xạ trị – hóa trị cho vợ.

“Gia đình đã đề nghị giấu vợ tôi. Nhưng theo tôi thì cảm nhận vợ tôi đã biết. Có hôm vợ hỏi tôi: ‘Có phải em ung thư giai đoạn cuối không?’ Tôi bảo chỉ bệnh phổi nặng thôi chứ nếu nói ra vợ tôi sẽ suy sụp”, anh tâm sự thêm.

Hơn hai tuần sau, chị xuất viện, anh đã đi tư vấn tại các bệnh viện sản khoa nhưng các bác sĩ trả lời rằng, vấn đề ở đây là bệnh của người mẹ chứ không phải con, nếu xử lý được người mẹ thì mới sinh con được. Cuối cùng anh đã tìm đến Bệnh viện 175 khi thai nhi bước qua tuần 27 và sau 5 tuần thì sinh con.

“Cháu thường được gọi ở nhà là Thiên Phúc, vì đây là đứa con trời ban”, anh nói. Anh khoe đã chụp tấm hình con bằng điện thoại mang vào cho vợ xem và chị chỉ xem đúng một lần, khuôn mặt chị lúc đó rất tươi. Mỗi lần vào thăm bệnh, thấy vợ thở rất khó khăn, anh chỉ cầu cho vợ sống được một hai năm, nếu không được thì kéo dài sự sống của vợ để nhìn được mặt con bên ngoài.

Nói về bệnh tình của bệnh nhân, bác sĩ Trần Văn Thành, phòng Kế hoạch – Tổng hợp, bệnh viện 175 cho rằng đây là sự hy sinh cao cả của người mẹ và là thành công của các bác sĩ trong việc giữ được mẹ và thai nhi trong thời gian 5 tuần trước sinh. “Ung thư có thể xâm nhập vào bất cứ đâu của cơ thể nhưng không xâm nhập vào thai nhi, đó là điều kỳ diệu của tạo hóa”, bác sĩ Thành tâm sự.

Theo Thạc sĩ, bác sĩ Trần Quốc Việt, Chủ nhiệm khoa Hồi sức Tích cực, ngày 20/4/2012, sản phụ nhập viện trong tình trạng suy tim, suy hô hấp, thai kỳ 27 tuần, nặng 0,9 kg. Đặc biệt sản phụ bị ung thư phổi giai đoạn cuối, toàn bộ phổi trái không hoạt động, ung thư di căn vào gan, ổ bụng, tràn dịch… Sau khi hội chẩn, bệnh viện 175 đã mời các bác sĩ Bệnh viện Từ Dũ sang hội chẩn để đánh giá tình hình, hướng điều trị.

Sau đó, sản phụ được chuyển vào khoa Hồi sức Tích cực, được làm các xét nghiệm máu, hỗ trợ thở ôxy, truyền dịch, hỗ trợ ăn qua đường tĩnh mạch (đạm, mỡ)… riêng thai nhi cũng được hỗ trợ thuốc hô hấp.

“Chúng tôi đặt ra mục tiêu là khi thai nhi đến 30-31 tuần thì mổ bắt con, tình huống xấu nhất là người mẹ suy hô hấp thì sẽ đặt nội khí quản cho mẹ để kéo dài bầu thai, vì nếu kéo dài thêm một ngày trong bụng mẹ thì tỷ lệ sống sót của con tăng lên 3%. Thậm chí là dự kiến tình huống người mẹ có thể tử vong trên bàn mổ”, bác sĩ Việt nói.

5 tuần nhập viện, thai nhi ở tuần thứ 32, các bác sĩ đã quyết định chấm dứt thai kỳ và mổ bắt con do người mẹ suy hô hấp cấp, suy tim cấp và thai nhi có dấu hiệu chuyển dạ. Ít ngày sau, chị Nga qua đời. Hiện hai cha con đang sống tại quận 7, TP HCM.

Theo Pháp Luật TP HCM

Người Mẹ Chấp Nhận Mù Để Sinh Con

Nhưng rồi điều kỳ diệu đã xảy ra khi đứa con gái đầu lòng chị Yên sinh ra khỏe mạnh. Không những vậy, sau một thời gian chữa bệnh, các tế bào ung thư trong cơ thể chị đã được kiểm soát. Năm 2018, vợ chồng chị lại vui mừng đón đứa con trai thứ 2 chào đời.

Tai họa bất ngờ

Chúng tôi tìm đến nhà đúng vào lúc chị Yên đang dò dẫm thay quần cho con trai. Đôi tay dù chậm chạp nhưng vẫn thấy rõ sự thuần thục của người mẹ khiếm thị này. Trò chuyện với chúng tôi, chị Yên chia sẻ: “Nếu hồi đó tôi nghe lời bác sĩ và người thân thì bây giờ làm sao có 2 đứa trẻ đáng yêu thế này chứ. Có chúng nó rồi tôi mới thấy dù mình chỉ sống thêm một ngày cũng là một ngày rất đáng để sống”.

Năm 2013, chị Yên kết hôn cùng anh Vũ Văn Hợp. Khi mang thai được 2 tháng, cơ thể chị Yên lúc nào cũng trong tình trạng mệt lả, không buồn làm bất kể việc gì. Cứ nghĩ đó chỉ là biểu hiện thông thường của một người mang thai bị nghén nên chị Yên cũng không mấy bận tâm. Tuy nhiên, thời gian sau đó chị thường xuyên bị chảy máu cam, chảy nhiều đến nỗi không sao cầm lại được. Có hôm đang làm ở xưởng may máu cam chảy ra nhiều đồng nghiệp phải đưa chị lên phòng y tế của công ty nằm rồi tiêm thuốc nhưng cũng không đỡ.

Sau đó y tá của công ty đã phải gọi điện cho chồng chị Yên đến để đưa chị vào Viện 103 khám. “Khám xong, tôi thấy bác sĩ gọi riêng chồng tôi ra để nói chuyện. Khi quay vào tôi thấy mặt anh ấy tái mét. Tôi hỏi em bị làm sao thì anh ấy lắc đầu bảo không sao cả. Nhưng tôi linh tính là có chuyện chẳng lành. Một lúc sau tôi lại thấy chị gái gọi điện ra bảo cứ yên tâm ở đó, bố và chị đang ra. Nghe thế là tôi đã hiểu bệnh của mình nghiêm trọng đến thế nào rồi, vì bố tôi già thế lại đang bệnh nặng nữa mà cũng ra để thăm tôi”.

Ngày hôm sau chị Yên đã cố gặng hỏi người chị gái của mình. Chị bảo với chị gái rằng: “Em dù mắc bệnh gì thì gia đình cũng phải cho em biết để em còn chuẩn bị tâm lý”. Nghe em gái nói vậy chị Yến đã bật khóc và cho biết chị Yên mắc ung thư vòm họng giai đoạn cuối.

“Thực sự lúc đó tôi tưởng mình gục ngã. Cái cảm giác đang hoan hỉ chờ đón đứa con đầu lòng giờ lại nghe tin sét đánh là ung thư giai đoạn cuối. Thời gian sống chỉ được tính bằng tháng, thậm chí bằng ngày. Khi ấy các bác sĩ đã khuyên tôi là nên bỏ con để tập trung chữa bệnh nhưng tôi không nghe. Tôi nghĩ nếu đằng nào mình cũng chết thì tại sao tôi lại không giữ mạng sống cho con mình” – chị Yên nhớ lại.

Vì không chấp nhận bỏ thai để điều trị bệnh nên các bác sĩ buộc phải cho chị Yên xuất viện. Biết không thể thay đổi quyết định của chị Yên nên người thân của chị quay sang động viên chị lạc quan, vui vẻ để cái thai được khỏe mạnh.

Chồng chị Yên động viên vợ rằng: “Nếu em quyết tâm sinh con thì tinh thần em phải phấn chấn vui vẻ lên để không ảnh hưởng đến con. Còn nếu em mà suốt ngày ủ rũ, khóc lóc thì sau này con sinh ra cũng sẽ buồn và khổ”. Nghe lời chồng chị Yên cố gắng không nghĩ đến tình trạng bệnh tật của mình. Và dù đau đến chết đi sống lại chị Yên vẫn cố gắng không khóc để không ảnh hưởng đến con.

Vì không dùng bất cứ một loại thuốc nào nên bệnh tình của chị Yên vì thế mà ngày càng nặng hơn. Đôi mắt chị cứ mờ dần. Ngồi trong mâm cơm chị đã không thể tự gắp thức ăn, muốn xỏ đôi dép để đi cũng khó. Và đến khoảng tháng thứ 7 của thai kỳ thì bên mắt trái của chị đã không còn có thể nhìn gì nữa. Dù vậy nhưng chị Yên vẫn nghĩ mình đã chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình thì những thứ mất mát như thế không đáng gì.

Cổ tích giữa đời thường

Ngày chị Yên lên bàn mổ cũng là ngày con mắt còn lại của chị không thể nhìn thấy nữa. Hy vọng được một lần trông thấy mặt con giờ cũng tắt hẳn. Chị “vượt cạn” trong bóng tối. “Khi nghe con khóc, tôi thấy mình hạnh phúc lắm. Có nhiều người dù muốn nhưng cũng không thể làm mẹ. Còn tôi dù bệnh tật nhưng ông trời cũng không cướp đi đứa con của mình. Kể cả sau này tôi có chết đi thì tôi cũng không bao giờ hối tiếc về những việc mình đã làm cho con”.

Bé Lê Hoàng Cẩm Tú ra đời trong hoàn cảnh mổ bắt thai, nặng chỉ 2,1kg và phải nằm trong lồng kính. Ngay sau khi sinh con chị Yên đã được gia đình chuyển qua Bệnh viện K Tân Triều để điều trị bệnh. Lúc đó, các bác sĩ đã từ chối chữa bệnh cho chị vì cho rằng không còn tia hy vọng nào nữa. Nhưng sau khi được gia đình thuyết phục các bác sĩ đã đồng ý “thử thêm một lần nữa”.

Cuối cùng điều kỳ diệu đã xảy ra. Sau 2 lần xạ trị và 6 lần truyền hóa chất, các tế bào ung thư trong cơ thể chị Yên đã hoàn toàn được kiểm soát. Điều này đã khiến không chỉ bản thân chị, những người thân của chị mà ngay cả các bác sĩ điều trị ung thư cho chị Yên cũng hết sức ngỡ ngàng. Đó là một kết quả không tưởng.

Vì đôi mắt chị Yên đã không thể nhìn thấy gì nên từ khi sinh con vợ chồng chị chuyển hẳn đến nhà ngoại ở. Việc chăm sóc bé Cẩm Tú dựa cả vào người chị gái. Có lần, chị Yến đặt bé Cẩm Tú ngủ trong nhà để tranh thủ đi chợ. Giữa chừng nghe tiếng con khóc, chị Yên hốt hoảng chạy từ nhà ngoài vào để dỗ con, chẳng may vấp và đập đầu vào tường làm chị bị chảy rất nhiều máu.

Chị Yên nhớ lại: “Lúc đó tôi thấy đau đầu thì ít mà thấy tủi thân thì nhiều. Tôi cứ nghĩ mình là một người mẹ vô dụng, đến con mình mà cũng không thể tự tay chăm sóc. Sau lần đó tôi đã cố gắng tập làm quen để tự chăm sóc được con mình.

Hỏi chị Yên nếu có cơ hội để được lựa chọn lại, chị có lựa chọn khác đi không thì chị lắc đầu đáp: “Dù có thêm một nghìn lần lựa chọn thì tôi vẫn cứ chọn cái cách mà mình đã chọn thôi. Đã lấy chồng, có người phụ nữ nào lại không mong muốn mình có con. Nhiều người còn bất hạnh hơn tôi khi họ còn phải tốn bao công chạy chữa, mất bao nhiêu tiền của mà cũng chẳng có nổi một mụn con. Thế nên tôi vẫn thấy mình là người may mắn và hạnh phúc”.

Sáu năm đã trôi qua kể từ cái ngày chị Yên phát hiện mình mắc ung thư vòm họng giai đoạn cuối. Thời kỳ khó khăn và sinh tử nhất cũng đã qua đi. Năm 2017, vợ chồng chị Yên quyết định sẽ sinh thêm em bé thứ 2. Chị Yên luôn nghĩ rằng các tế bào ung thư có thể quay lại tấn công mình bất cứ lúc nào. Thế nên chị Yên luôn muốn bé Cẩm Tú có anh có em để sau này không phải đơn độc.

Tháng 11-2018 chị Yên sinh người con trai thứ 2, mạnh khỏe và nặng 3kg. Vợ chồng chị đặt tên con trai là Lê Trọng Nguyên. 6 năm sống trong bóng tối nên bây giờ chị Yên có thể tự mình làm được một số việc như pha sữa cho con uống, cắm cơm, giặt quần áo…

Cuộc sống hiện tại dù còn nhiều khó khăn nhưng vợ chồng chị Yên và anh Hợp luôn biết yêu thương nhau và vun đắp cho cái gia đình nhỏ của mình được yên ấm, hạnh phúc. Hằng ngày anh Hợp đi chạy taxi.

Trò chuyện với chúng tôi chị Yên không giấu được niềm hạnh phúc. Chị bảo, ông trời lấy đi đôi mắt của chị nhưng lại bù đắp cho chị 2 thiên thần nhỏ đáng yêu và một người chồng chịu thương chịu khó, hết lòng yêu thương vợ con. Chị Yên chia sẻ rằng sắp tới khi đứa con thứ 2 lớn hơn một chút chị cũng sẽ cố gắng tìm một công việc gì đó phù hợp để kiếm thêm thu nhập, giảm bớt gánh nặng cho chồng. Cuộc sống dù còn nhiều khó khăn phía trước nhưng chị Yên luôn nhìn nó với ánh nhìn lạc quan.

Phong Anh

Xúc Động Khoảnh Khắc Người Mẹ Bị Ung Thư Máu Sinh Con

Ngồi bên cạnh vợ, Vương cũng cười, nụ cười đầy những nếp hằn gượng gạo: “Em vui, mà rồi em không biết nên vui hay là buồn”… Bởi mai mốt đây, thứ mà Vương và Huệ phải đối mặt là căn bệnh ung thư máu quái ác. Mai mốt đây, không ai chắc được thứ gì đang ập đến với gia đình nhỏ. Nhưng đối với vợ chồng Vương và Huệ, vui được khoảnh khắc nào hãy cứ vui, vì sinh linh bé bỏng vừa mới chào đời chính là ân huệ trời ban.

Linh Huệ may mắn vượt qua ca mổ bắt con

Mang thai con đầu lòng tới tháng thứ sáu, Nguyễn Thị Linh Huệ bỗng nhiên phát sốt liên miên. Chồng Huệ là Lê Hùng Minh Vương, 24 tuổi phải chạy đôn chạy đáo kiếm tiền đưa vợ đi chữa bệnh. Qua những lần liên tục chuyển viện, Vương như ngã quỵ khi hay tin vợ mình bị ung thư máu cấp tính. Cảnh nhà thiếu trước hụt sau, Vương chạy xe ôm, Huệ bán nước mía, tiền viện phí hơn chục triệu mỗi ngày… Không còn biết phải làm sao, Vương nuốt nước mắt đưa vợ về nhà.

May mắn có người quan tâm, hoàn cảnh của vợ chồng Vương được cả xã hội chung tay giúp đỡ. Huệ lại nhập viện, bụng mang dạ chửa, những cơn đau xé lòng, xé ruột ngày đêm hành hạ người phụ nữ mới 22 tuổi đời. Đứa trẻ đang lớn dần trong bụng tiếp thêm cho Huệ sức mạnh, Huệ từng nói: “Nếu chọn em và con, hãy cứu con em”.

Và trong nỗ lực giữ lại đứa bé, ngày 20.7 đội ngũ bác sĩ bệnh viện Huyết học – Truyền máu chúng tôi quyết định chuyển Linh Huệ sang bệnh viện phụ sản Từ Dũ để hội chẩn mổ bắt con.

10 giờ đêm 20.7, Linh Huệ vào phòng mổ. Vương ngồi ngoài phòng chờ, tay nắm chặt lấy cuốn kinh Phật, run rẩy nguyện cầu. Vương tâm sự, anh đã cố để không cho những tình huống xấu len lỏi trong đầu, mà lo lắng cứ choáng ngợp, có lúc Vương đã bật khóc.

Bệnh viện phụ sản Từ Dũ phải đối diện với một ca mổ hết sức khó khăn, sức khỏe Linh Huệ tuy nói ổn định, nhưng với căn bệnh đang mang trong người, biến chứng có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Tính mạng đứa bé cũng khó có thể đảm bảo, vì thai nhi mới tròn 7 tháng tuổi.

10 giờ đêm 20.7, Linh Huệ vào phòng mổ. Vương ngồi ngoài phòng chờ, tay nắm chặt lấy cuốn kinh Phật, run rẩy nguyện cầu. Vương tâm sự, anh đã cố để không cho những tình huống xấu len lỏi trong đầu, mà lo lắng cứ choáng ngợp, có lúc Vương đã bật khóc.

11 giờ 20 phút, phòng mổ mở cửa, hộ lý gọi tên Vương ra nhìn mặt con. Vương bước mà hai chân như ríu lại, cháu gái chỉ nặng 1,1 ký nằm im lìm trong lồng kiếng, Vương vừa mừng, vừa xót thắt ruột gan.

“Con em sanh non quá nên bị yếu phổi, vợ cũng mệt nhoài nữa. Nhưng may mắn là cả hai đều vượt qua được thời khắc sanh tử. Em bây giờ biết cầu gì hơn nữa đây”. Vương bây giờ, thỏa hiệp với tất cả rủi may, cưới vợ chưa tròn năm thì bất hạnh đổ dồn, đành thở dài, chuyện gì đến sẽ đến, chứ bây giờ biết phải làm sao.

Mắt Huệ yếu dần

Sau ca mổ, thị lực Huệ suy giảm trầm trọng, Huệ chỉ nhìn được lơ mơ và hầu như chẳng thấy gì. Nhưng nghe tin có người tới thăm, Huệ vẫn cố gắng cười, nụ cười đầy nghị lực của cô gái mới đôi mươi kèm theo hơi thở xanh xao vì những cơn đau giằng xé.

Huệ nói: “Giờ em chỉ muốn được nhìn thấy mặt con, mà mắt em yếu quá, chắc nhìn con không rõ. Mà cho dù có không nhìn thấy được nữa, em cũng chỉ mong được ôm lấy con em, được chạm vào con một lần. Mà bao giờ em mới gặp được con hả chị?”…

Vương luôn túc trực bên Huệ, anh đã ốm đi rất nhiều từ khi biết tin vợ bệnh

Nghe Huệ gắng gượng từng câu, từng chữ như van nài, ai nấy trong phòng cách ly đều muốn khóc, nắm bàn tay lạnh lẽo mềm oặt của Huệ, Vương an ủi: “Sẽ sớm thôi, em à. Em phải ráng khỏe mới được gặp con”. Con gái của vợ chồng Vương là Lê Khánh Quyên. Khánh – là tên của cha vợ đã qua đời 1 năm về trước, Quyên là cái tên an lành Huệ đặt cho con.

Huệ lại đau, thở dốc, Vương không biết làm gì cho vợ đỡ đau, cặm cụi kéo lại chiếc mền, nước mắt lưng tròng chực rớt. Huệ không thấy vẻ mặt đau khổ của chồng, vẫn cứ cố mỉm cười, đôi mắt trong veo, tràn trề hy vọng. Cầu mong phép màu sẽ đến với Huệ, với Vương và cả bé Khánh Quyên.

Bác sĩ Hồng Công Danh, Trưởng khoa Gây mê hồi sức, Bệnh viện Từ Dũ nói về tình trạng của Huệ: “Hiện tại, vết mổ, tình trạng tử cung của bệnh nhân Linh Huệ đều tạm ổn. Tuy nhiên Huệ bị triệu chứng rối loạn đông máu, khiến bạch cầu, tiểu cầu giảm nên nguy cơ bị nhiễm trùng cao.

Trước đó, chúng tôi nhận định nếu không mổ bắt con sớm thì sẽ ảnh hưởng đến cả mẹ lẫn con, nên trong cuộc hội chẩn liên bệnh viện, chúng tôi đã chọn giải pháp chấm dứt thai kì để còn lo được cho mẹ”.

Vương và người thân đợi chờ được vào thăm Huệ

Cũng theo các bác sĩ, Linh Huệ sẽ nằm tại bệnh viện Từ Dũ khoảng 3 ngày, sau khi tình trạng hậu sản an toàn Huệ sẽ được chuyển về bệnh viện Truyền máu – Huyết học để tiếp tục điều trị.

Bé Lê Khánh Quyên theo dự kiến cũng sẽ nằm trong lồng kính khoảng 3 tuần. Bác sĩ Hồng Công Danh cho biết, nhiều trường hợp sinh non chưa đến 1 kg nhưng vẫn an toàn tính mạng và phát triển tốt. Trường hợp cháu Khánh Quyên, tuy có cơ hội nhưng phải theo dõi chặt chẽ. Các bác sĩ cũng hy vọng bé không bị suy các bộ phận chưa được hoàn thiện trong thai kỳ như mắt, tim, phổi và não.

Hồ Ngọc Giàu